『 ✉️ 』Game và anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


tag: yoonmin, niên hạ, e-sport (?)

đôi lời: toi không chơi game, toi không biết thiết lập game, toi không biết bắn nhau đùng đùng đùng đâu... toi viết theo những gì toi tham khảo được thôi à...

_

[Hệ thống]: Sau thời gian chiến đấu khốc không liệt. Đế Quốc đã dành chiến thắng.

Min Yoongi hơi ngả người ra phía sau, kiêu ngạo nhìn màn hình sáng lấp lánh dòng chữ "Victory".

[Ê, ván nữa không? Sắp hoàn thành nhiệm vụ tháng này rồi] _ Đế Quốc Kim Taehyung.

Nhìn dòng tin nhắn chạy ngang qua màn hình, Min Yoongi vươn vai gửi [Ok]

Gã rung đùi chờ hệ thống ghép nhóm để chiến đấu, đáy mắt hắt lên tia dịu dàng nhìn người yêu của gã nằm trên giường nghịch điện thoại với chiếc sơ mi trắng ngang đùi. Hình như là áo của gã thì phải?

- Anh ơi? Minie ơi, anh đi ngủ trước đi, chơi xong ván này em sẽ ngủ với anh.

Park Jimin nằm trên giường bật dậy như một cục bông nhỏ, anh đem theo chiếc điện thoại đến gần gã chĩa ra dưới ánh mắt tò mò của Yoongi.

- Đừng chơi game nữa, ra ngoài chơi với anh đi nhóc.

Gã đàn ông họ Min dẹp điện thoại của anh sang một bên, bàn tay rắn rỏi ôm lấy cái eo mềm mềm, dụi đầu vào bụng anh như một con cún cỡ bự: "Em xin lỗi, mai chúng ta đi nhé? Trận đấu này quan trọng trong lắm, em không muốn tụt hạng đâu. Được không, anh?"

Jimin bĩu môi, bám vào tay Yoongi trèo vào lòng gã trong ánh nhìn ngỡ ngàng. Min Yoongi khựng lại, nhếch mép cười vỗ vào mông anh.

- Anh nghịch quá, Minie. - Gã tựa cằm vào vai anh, ánh mắt dán chặt vào nhân vật trên màn hình máy tính.

- Đừng chơi nữa! Ra ngoài với anh đi. - Park Jimin cau mày nhăn nhó, vòng tay qua cổ gã, khó chịu chiu há miệng cắn vài cái để lại trên cổ gã mấy dấu răng liên tiếp.

Gã chăm chú vào màn hình, tiếng đồng đội léo réo bên tai nghe hối thúc gã khiến gã để mặc anh tàn phá cần cổ cho hả giận.

- Anh cắn nhiều quá mai không ra ngoài chơi được đâu. - Gã lên tiếng nhắc nhở.

Park Jimin hậm hực ngóc đầu dậy. Anh bám vào vai gã tìm đường leo xuống, muốn giận dỗi bỏ đi. Loay hoay cựa quậy một hồi Jimin mới nhận ra hơi thở trầm tĩnh bên tai đã trở nên gấp gáp hơn. Bàn tay nổi đầy gân xanh bóp lấy một bên mông tròn lẳng.

- Minie, anh ngồi ngoan một chút. Em không muốn dừng trận đấu này đâu.

Park Jimin lúc này mới ngờ ngợ nhớ ra mình đang ngồi ở chỗ nào, những chuyển động vô ý khi nãy khiến hạ bộ của Min Yoongi cương cứng. Eo nhỏ của Park Jimin mềm nhũn, run run không dám động đậy.

- Thả ra, không chơi với em nữa! - Park Jimin ngọ nguậy muốn chạy trốn, lại vô tình cạ lên hạ thân to lớn của gã đàn ông khiến nó giật giật hung dữ.

- Mẹ kiếp! Anh không được trốn!

[Trốn cái đếch gì! Min Yoongi, bên trái, yểm trợ Jungkookie nhà tao.] _ Tiếng Kim Taehyung quát tháo trong tai nghe làm gã thanh tỉnh hơn một chút.

Gã bắt lấy cánh mông của Jimin, chật vật lôi con quái vật trong quần ra trước mặt Jimin, cất giọng dụ dỗ: "Giúp em làm "nó" bắn ra một lần, em sẽ tha cho cái miệng nhỏ của anh."

Hai má Jimin đỏ lựng lên, bàn tay mũm mĩm bị ép nắm lấy thân trụ, vuốt ve dọc theo từng đường gân trên đó. Min Yoongi bật ra một tiếng cười trầm khàn, hôn nhẹ lên má Jimin rồi quay trở lại trận game dang dở.

Park Jimin cúi đầu, tựa vào bờ ngực của Yoongi, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp. Lòng bàn tay của anh bị ma sát đến đỏ ửng mà phân thân của gã chỉ càng ngày càng cứng chứ không chịu bắn ra chút nào.

Tiếng cười khiêu khích vang bên tai khiến Park Jimin bặm môi, tính hiếu thắng trỗi dậy. Anh vươn tay, chèn ép đầu khấc ép nó bắn ra. Với một tiếng gầm gừ nhỏ trong cổ họng, bàn tay của Jimin đầy ặp chất dịch trắng đục.

Anh kéo áo lên, gặm lấy gấu áo sơ mi, lộ ra cái bụng nhỏ trăng mềm. Jimin bám vào bả vai của gã, lấy đà quỳ lên. Hai ngón ngon tay ướt đẫm tinh dịch theo động tác của chủ nhân chen vào trong lỗ nhỏ ẩm ướt.

- Ư... ức... - Park Jimin nhỏ tiếng rên rỉ, vùi đầu vào cổ Yoongi tiếp tục gặm gặp cắn.

Gã đàn ông chưa phát giác ra chuyện gì, càu nhàu: "Em đã nói anh cắn nữa sẽ để lại dấu đó, Minie."

Khuôn mặt Jimin xụ ra khi nghe thấy gã nói. Anh khó chịu khi Min Yoongi cứ dán mắt vào cái trò chơi chết tiệt của gã. Nó có gì hay hơn anh cơ chứ?

Park Jimin bóp má gã, cướp lấy môi mỏng của Yoongi. Anh hậm hực buông má gã ra, kéo tai nghe xuống. Tiếng nhóp nhép dâm đãng từ nơi tư mật đâm thẳng vào tai Yoongi khiến cơ thể gã cứng đờ.

- Jimin, anh...!

Anh nâng eo, đặt đầu khấc vào lối vào, từ từ ngồi xuống.

- Hức... không thắng... không thắng thì không được bắn vào bên trong... a...

Gã nhanh chóng tắt mic, nhắn một tin lên kênh chat.

[Tao tìm chỗ nấp để hồi máu, chúng mày tự lo đi.]

[Con mẹ nó! Min Yoongi! Cái thanh máu của mày còn nhiều hơn bọn tao kjsadjabfh...]

Min Yoongi vứt tai nghe lên bàn, mặc kệ tiếng thét của họ Kim. Gã nhìn anh người yêu nhắm mắt, chật vật nuốt hơn phân nửa "con quái vật to béo" đưa tay xoa eo như an ủi, như cổ vũ rồi bất ngờ tàn nhẫn ấn người Park Jimin xuống.

Cự vật to béo tách mở từng tầng thịt mềm, ép miệng huyệt căng ra, nuốt trọn. Park Jimin cảm nhận được cơn nôn khan nơi cuống họng, anh khó khăn nuốt xuống.

- Min Yoongi! Em... hức... tên nhóc con này...

Gã bóp hai cánh mông to tròn của Jimin, nâng lên rồi dập mạnh xuống không để anh nói tròn vành rõ chữ đã phải rên rỉ nỉ non.

- Anh muốn chủ động hay để em ép buộc anh chủ động đây, hửm? - Min Yoongi vuốt ve khóe mắt đỏ hồng của Jimin, đe dọa đánh lên cánh mông để múc để hằn lại dấu tay đỏ chót trên đó, đau rát.

Anh mím môi, chống tay lên bụng gã nhấp nhô trên cây gậy của Yoongi. Gã vén tóc anh ra sau tai, đỡ gáy anh hôn xuống. Gã tặc lưỡi, luồn tay qua đầu gối của Jimin, một đường bế bổng anh lên.

Park Jimin giật mình hoảng sợ ôm cổ gã ta. Gã cười hì hì, ôm lấy ôm anh bước đi. Cự vật to lớn theo đà từng bước chân của gã đâm sâu vào bên trong, ức hiếp điểm ngọt ngào sâu nhất trong huyệt động. Min Yoongi đè nghiến anh lên tường, chèn ép anh đến mức phải phát ra tiếng nỉ non.

- Lên giường... hức... a... lên giường đi mà...

Park Jimin bám vào lưng Yoongi, cào cấu gã liên tục. Min Yoongi thở dốc, tròng mắt lộ rõ tơ máu và dục vọng bao trùm. Đáy mắt gã bắt gặp hành động tự xoa "vật nhỏ" của anh cuẩ nh, gã nắm lấy cổ tay Jimin, ghì ghim chúng lên tường.

Anh lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng mà... ưm a... cho anh bắn... cho anh bắn đi mà hức..."

- Em không cấm anh bắn... nhưng em muốn anh dùng đằng sau để ra...

Tông giọng khàn khàn, dịu dàng thủ thỉ bên tai làm Park Jimin run rẩy bắn đầy lên cơ bụng của Min Yoongi. Gã thở dốc, rúc vào cổ người thương, tách mở thịt mềm bắn vào bên trong.

Màn hình máy tính bên kia cũng hiện chữ "Lose" cùng những dòng chat chửi bới của Kim Taehyung chạy qua.

Tụt hạng là cái đếch gì? Gã không quan tâm, lên hạng thì có vui sướng bằng việc chơi anh người yêu không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro